Download.vn cung cấp tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Viết bài văn kể lại một chuyến đi đáng nhớ của em ngắn gọn.
Download.vn cung cấp tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Viết bài văn kể lại một chuyến đi đáng nhớ của em ngắn gọn.
Nội dung bài viết Kể về chuyến du lịch đáng nhớ số 2 được thực hiện bởi HoaTieu.vn. Các trang khác lấy bài xin ghi nguồn.
Thành phố Hồ Chí Minh là một trong những nơi để lại cho em nhiều dấu ấn khó quên. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ chuyến thăm quan Sài Gòn cùng ba mẹ vào lúc em vừa được 2 tuổi
Đó là lần đầu tiên em đi xa nhà đến vậy. Em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, và hè năm đó, em đã được đi đến đầu bên kia của tổ quốc - miền Nam Việt Nam. Cả gia đình em đến thăm nhà họ hàng trong Tp.HCM. Nhà em đi máy bay từ sáng sớm. Khi đến nơi, em đã thấy khu phố rất đông người đi lại cùng nhiều cảnh đẹp ở xung quanh… Rồi một chiếc xe buýt đến chở gia đình em vào chợ Bến Thành để mua một ít thức ăn, nước uống tặng người thân. Đó là lần đầu tiên em thấy một cái chợ to đến vậy, trong chợ bán đủ thứ đồ, nào là đồ ăn, thức uống, hoa quả, cà phê... Tất cả đều là những đặc sản miền Nam mà ai nhìn cũng muốn mua. Em đã yêu thích khu chợ này đến nỗi chẳng muốn ra về.
Khi mua đồ xong, cả nhà em cùng đến nhà họ hàng. Tất cả mọi người đều đang đứng ngoài cổng đợi. Trong khi gia đình em chào hỏi mọi người thì các cô, các thím đang ở trong bếp và nấu một bữa ăn thật ngon. Tối đến, ba mẹ dắt em đi dạo phố phường xung quanh và nếm thử các quán ăn vặt địa phương. Thời gian sau đó là những ngày bác cả dẫn cả gia đình em đi chơi tại những nhà vườn miền Tây, khu chợ nổi nháo nhiệt và nhộn nhịp. Dù chuyến đi mất nhiều thời gian và cũng thấm mệt, nhưng nhà em ai cũng phải lòng những con người địa phương nhiệt tình, thân thiện. Cảnh sắc, món ăn nơi đây và kỉ niệm ngồi ghe thuyền ăn bún bò, hoa quả sẽ là những kí ức em nhớ mãi. Hết một tuần vui chơi tại TP. HCM, gia đình em sắp xếp vali quay lại Hà Nội. Cả nhà em đi taxi ra sân bay Tân Sân Nhất để trở về nhà.
Đến bây giờ,dù đã 9-10 năm trôi qua, nhiều kỉ niệm cũng phai mờ. Nhưng kí ức đẹp về TP. HCM và khu chợ nổi miền Tây Nam Bộ luôn là những kỉ niệm đẹp trong em. Em rất yêu TP. HCM và sẽ lại đến thăm thành phố này vào một ngày không xa.
Cuối năm học, nhờ thành tích học tập xuất sắc nhất khóa mà lớp 6A chúng tôi được nhà trường thưởng cho một chuyến thăm quan nhà tưởng niệm Nguyễn Trãi và danh thắng Côn Sơn.
Sáng hôm đó, tôi dậy từ rất sớm, ăn sáng và được bố chở đến trường tập trung. Khi xe bắt đầu đi được vài cây số, thì cũng là lúc bạn Hà quản ca bắt nhịp cho chúng tôi hát, những bài ca của Đội thiếu nhi vang lên làm cho Đoàn tham quan có một không khí vô cùng hứng khởi. Ai ai cũng háo hức đón chờ chuyến tham quan thú vị và bổ ích. Hơn bảy giờ, chúng tôi đã đến Côn Sơn.
Từ xa, chúng tôi đã thấy dãy núi Côn Sơn bạt ngàn thông xanh. Cả lớp hò reo, thích thú. Tiếng lá thông đang ngân vang trong gió tạo nên những bản nhạc du dương đầy lôi cuốn. Vừa tới cổng khu vực tham quan, tôi đã thấy một tấm bảng lớn có đề dòng chữ "Lấy chí nhân để thay cường bạo". Thấy chúng tôi có vẻ băn khoăn, thầy giáo dạy văn giảng giải. Đó là một câu trong tác phẩm "Bình Ngô đại cáo" của Nguyễn Trãi. Câu văn thể hiện chính nghĩa cũng như lòng nhân ái của nhân dân ta.
Xuống xe, chúng tôi có 30 phút để nghỉ ngơi và ăn sáng. Nơi chúng tôi được đến đầu tiên là đền thờ Nguyễn Trãi. Chị hướng dẫn viên du lịch với chất giọng nhẹ nhàng đầm ấm đã đưa chúng tôi tìm hiểu cả cuộc Nguyễn Trãi để rồi đứa nào đứa nấy trong chúng tôi thầm cảm phục. Không ngờ một danh nhân như Nguyễn Trãi lại có cuộc đời gian truân đến vậy. Có điều dù gian nan nhưng lúc nào Nguyễn Trãi cũng vươn lên để trung quân ái quốc.
Ra khỏi khu tưởng niệm, chúng tôi hào hứng đua nhau leo lên Đỉnh bàn cờ. Đường đi rất dài được xây dựng bằng đá, hai bên là những hàng thông xanh mát, đang dạo những khúc nhạc vi vu. Tôi đi chậm lại để được ngân nga cái cảm giác "dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn" của Nguyễn Trãi. Chúng tôi nghỉ trưa trên đỉnh núi, lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm trên đỉnh mộ ngọn núi cao và mát rượi. Ở đó, tôi còn nhìn được về Bắc Giang quê tôi, nhìn thấy dòng Lục đầu với bao chiến công hiển hách vẫn ngày đêm đang cuộn chảy.
Khoảng hai giờ chiều, chúng tôi xuống núi, tưởng cuộc chơi đã hết, thật không ngờ, bây giờ mới là lúc thú vị nhất của buổi tham quan. Chúng tôi được thầy cho xuống bằng đường tắt. Đó là đường của những con suối cạn chảy giữa những vòm cây mát rượi bên trên. Chúng tôi được thử tất cả cảm giác của người thi sĩ ngày xưa, được ngồi, được nằm trên đá, trên những mảng rêu khô, được nghe tiếng nước chảy như tiếng đàn cầm, được áp mặt trên dòng nước suối mát lạnh đến rùng mình…Thật là một cảm giác tuyệt diệu.
Hôm ấy, chiều muộn chúng tôi mới về đến nhà, tất cả đều rất mệt nhưng vô cùng vui vẻ. Hôm sau đến lớp, chúng tôi tha hồ nhắc lại cho nhau nghe những niềm vui ngày hôm trước. Các bạn còn tặng lại những quả thông khô giống như những tháp Phật hình tròn màu nâu sậm mà ai đó có cơ may nhặt được trên đường xuống suối.
Với riêng tôi, chuyến đi ấy thật nhiều ý nghĩa. Nó không chỉ là một ngày giúp tôi hiểu thêm về một danh nhân đất nước, cũng không chỉ là buổi tham quan vui vẻ cùng thầy cô và tất cả bạn bè. Nó còn vì một điều khác nữa, chuyến đi giúp tôi tin những ước mơ chân thành của tuổi thơ sẽ thành hiện thực.
Dịp nghỉ hè vừa qua, em được đi tham quan thành phố Huế mộng mơ, món quà bất ngờ đầy thú vị mà nhà trường thưởng cho em vì đã đạt danh hiệu Học sinh giỏi.
Sáng sớm thứ hai, từ 5 giờ, mọi người đã có mặt tại trường. Sau khi điểm danh, tất cả lên xe rời thành phố. Xe cứ vun vút lao trên mặt đường quốc lộ, chẳng mấy chốc em đã cảm thấy vị mặn của muối. Xe dừng lại độ một tiếng ở bãi biển Cà Ná để mọi người ăn trưa. Trong lúc nghỉ, em và các bạn đã tranh thủ chụp vài bức hình làm kỉ niệm.
Tiếp tục cuộc hành trình, dù đã buồn ngủ lắm nhưng em vẫn cố thức để nhìn cảnh vật của từng miền đất nước. Em mải mê ngắm nhìn vườn cây bên đường, mọc lên những hàng cọc thẳng tắp, hoa của nó trắng ngà, xòe ra thành chùm trông thật đẹp. Em chú ý tìm trái của nó. A! Cây thanh long, trái tròn xanh, thỉnh thoảng mới có một vài trái ửng đỏ, chắc mới vào mùa.
Gần đến Phan Rang, Phan Thiết, em lại thấy cả vườn nho rộng bạt ngàn và thích thú cảm nhận mùi vị quê hương đậm đà của xứ biển. Qua một đêm ngủ lấy sức ở Nha Trang, cuộc hành trình lại tiếp tục. Từ xa đã thấy núi cao chất ngất. Xe đến chân đèo Cả, em bắt đầu hồi hộp. Đèo thì cao, một bên là vách núi, một bên là vực sâu, dưới là biển bao la, tất cả như một bức tranh sơn thủy hữu tình, tuy hiểm trở nhưng tươi đẹp.
Xe lao qua các tỉnh miền Trung: Bình Định, Qui Nhơn, Đà Nẵng… Đi qua mỗi nơi, chúng em lại được nghe chú An thuyết minh tiếp thu thêm nhiều kiến thức về địa lí, lịch sử Việt Nam. Xe đến Huế vào một buổi tối. Đúng là đất đế đô: Đền đài, lăng tẩm, mái ngói rêu phong… bao bọc thành nội là những hào nước rộng trồng toàn bông sen trắng.
Du khách như đi từ cõi thật đến cõi mơ. Mỗi lăng tẩm có một kiểu kiến trúc và vẻ đẹp riêng tùy vào tính cách của từng vị vua nhưng có lẽ đẹp nhất là lăng vua Khải Định, với những hình công, rồng, phụng, mai, lan, cúc, trúc chạm trổ công phu bằng sứ. Lăng vua Tự Đức còn có tượng voi, ngựa, quan văn, quan võ đứng chầu hai bên. Mọi người thi nhau chụp hình kỉ niệm, em cũng tranh thủ chụp vài tấm.
Nói đến Huế, không thể nào quên sông Hương, núi Ngự, chùa Thiên Mụ, cầu Tràng Tiền. Hôm ấy cả đoàn được đi thuyền trên sông Hương. Mặt nước phẳng lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng hát trong trẻo, ngân nga của cô ca sĩ trên thuyền. Những làn gió se lạnh cứ dửng dưng lướt qua. Cảnh trời nước thơ mộng quyện cùng chất giọng dịu ngọt, thánh thót của cô ca sĩ làm người ta cảm thấy như là lạc vào chốn thần tiên. Cho đến khi thuyền cặp bến rồi mà vẫn chẳng ai hay biết,
Cả đoàn tiếp tục đi tham quan. Thú vị hơn nữa là có một cô thuyết minh người Huế được đoàn mời làm hướng dẫn viên, đi đến đâu cô nói về sự tích của những di tích lịch sử đến đó. Ôi chao! Giọng Huế chưa quen nghe nhưng em vẫn cảm thấy rất dịu dàng, dễ thương.
Ban ngày mọi người rủ nhau đi tìm món ăn Huế cho biết mùi: nào là bún bò Huế, bánh nậm, bánh bèo, cơm hến… món nào cũng cay chảy nước mắt, buổi tối lại một lần nữa cả đoàn đi đò dọc sông Hương và nghe hát dân ca: Lý chim kêu, Giận mà thương… Khuya về, mọi người vẫn không quên thưởng thức món chè sen đậm đà, thanh cao của Huế.
Từ giã Huế, ai nấy đều mang những kỉ niệm khó quên. Cảnh vật đã xa rồi, nhưng sao em vẫn thấy còn nguyên ấn tượng.